Con chào thầy ạ, Hôm nay con nói chuyện với anh TP, anh hỏi sao con lo lắng nhiều thế. Đúng vậy, con lo rất rất nhiều thứ, con lo học hành thế nào, sau này làm việc thế nào, về sẽ thế nào, sẽ làm gì, vân vân và vân vân. Con cũng nhận ra rằng con thích lo, nếu đầu óc con ko lo gì thì con cảm thấy không an tâm, con luôn phải tìm cho mình một cái gì đó để lo, làm đầy đầu óc mình. Và anh nói là con ko nên lo, vì lo cũng ko làm được gì. Tự nhiên, con nhìn ra những mối lo đấy và con thấy chúng thật nặng nề, đè bẹp con. Có lẽ con ko nên lo nữa, nhưng làm thế nào ạ, con thấy như nhẹ bớt đi một tẹo khi con nhìn ra chúng.